Advertisement

Lời trần tình của một ả điếm - Chap 8B

Chap 8B: Hạnh phúc và niềm đau


Trở lại với căn nhà thằng Vinh, nơi đang diễn ra lễ sinh nhật mừng thằng con quý tử. Em dắt tay bé Huệ đi "ra mắt" thằng Vinh với thằng Bình (trong đó em chỉ quen có 2 thằng này). Hai thằng chó này trố mặt nhìn Huệ trông kiểu như đang thèm thuồng, chúng tỏ ra ngạc nhiên và muốn biết Huệ là ai và tại sao đi chung với em.

"Ê ku, người yêu mày hả" (Thằng Bình đang chơi game cũng dừng lại hỏi)
"Ờ bồ anh đó, chú thấy sao" (lâu lâu troll thằng chó này chơi)
"Á đù, tao đéo tin, mới mấy ngày mà mày đã kiếm được ghệ xinh thế này rồi à"
"Éo tin thì thôi, anh không nói nhiều, phải không em" (Em quay sang cười nói với bé Huệ)

Bé Huệ lúc ấy tỏ vẻ rất ngại ngùng và ít nói, nàng diện một chiếc váy đen huyền ngắn và chiếc áo trắng cộc tay trông xinh xắn đáng yêu lắm, dễ thương như công chúa luôn. Nhìn nàng không ai nghĩ là xuất thân từ một vùng quê nghèo khó, không ai nghĩ rằng nàng đang làm cái nghề “đáng khinh” đó, trông cứ như gia đình Huệ giàu có lắm, nàng là một tiểu thư đài cát tựa như con ghệ của thằng Vinh.

Sau hơn 4 giờ đồng hồ ăn chơi, quậy phá tại nhà thằng Vinh, bữa tiệc rượu rồi cũng đã tàn. Thằng Vinh hôm ấy trông rất hạnh phúc, nụ cười luôn nở trên môi của nó, chắc có lẽ ba mẹ nó cũng tự hào lắm vì thằng con trai độc tôn như nó. Vậy là chỉ còn khoảng 1 tháng nữa thôi là em và thằng Bình sẽ không còn thấy khuôn mặt "quậy phá" của thằng bạn này nữa rồi, em lo sợ rằng, sau khi nó sang nước ngoài, tiếp thu thêm văn hoá của những người bản xứ bên đó, rồi bản tính nó sẽ thay đổi, biết đâu khi về nước nó sẽ không còn hứng thú để làm bạn với em và thằng Bình nữa rồi.

Tiệc tàn, một số người say xỉn nằm la liệt ra sàn nhà thằng Vinh, trong đó có thằng chó Bình đầu trọc lóc như trái cóc. Em và Huệ do uống không nhiều lắm nên người chỉ hơi ngà ngà say. Thằng Vinh bất chợt có nhã ý kêu tụi em ngủ ở lại nhà nó do sợ say xỉn đi xe nguy hiểm. Nhà thằng Vinh rất rộng, phòng ốc thì tha hồ mà ngủ. Nhưng em từ chối nó với lý do là "sáng mai tao có việc sớm". Thật sự em xin về sớm là có mục đích, đó là vì bé Huệ, đêm nay có khách đã "đặt hàng" với nàng rồi. Đối với một số người trong chúng ta, những thằng đi chơi gái là những thằng đốn mạt, bẩn thiu. Tuy nhiên, đối với những gái mại dâm như Huệ, nghề nào cũng cần có khách, và khách mua dâm cũng chính là "thượng đế" của họ. Bởi vì không có họ thì cuộc sống của những cô gái như nàng sẽ vẫn chỉ là những mảnh đời nghèo nàn, tăm tối.

Lái xe chở Huệ về phòng trọ khi trời đã về khuya, khuôn mặt em xầm đi vì có hơi men. Trong khi đó, bé Huệ tựa đầu vào lưng em, không nói một lời nào, chắc có lẽ nàng đã thấm mệt sau 3,4 tiếng đồng hồ ăn chơi tại nhà thằng Vinh. Cả hai im lặng cho tới khi xe dừng trước cửa phòng trọ của nàng. Trước khi vào phòng, nàng bất chợt hôn nhẹ vào má em rồi nói: “Cám ơn anh heng, hôm nay em đi chơi vui lắm”, thoạt sau đó nàng chạy vội vào trong phòng, nơi mà các bạn nàng, những cô gái mại dâm khác, đang chuẩn bị cho cuộc đi “ăn đêm”.

Em trở về nhà trong tiếng thở dài, than vãn vì cuộc sống bất công, nằm vu vơ lại suy nghĩ đến cái con bạn thân em yêu đơn phương, rồi đem cuộc sống của con bạn đi so sánh với cuộc sống của bé Na. Em thầm nghĩ, cả hai đều là con gái, đều xinh đẹp đáng yêu như nhau, nhưng số phận của 2 đứa lại trái ngược hoàn toàn với nhau, một kẻ mang tên “hạnh phúc”, một ả mang tên “niềm đau”.